Bị hiệu phó ở công viên qua đêm trong chuyến đi công tác, áo mỏng manh đập vào mắt nó làm nó chẳng muốn ăn cơm. Chẳng hiểu vì sao hai cô em gái nó lại rất thoải mái khi ở nhà, jav y tá chăm sóc bệnh nhân trong giờ làm việc bình thường ra đường chơi ăn mặt cũng kín đáo. Nhưng ở nhà là không bao giờ mặc áo lót cả. Có khi nó thấy rõ hai núm vú hồng hào hiện ra mồn một mỗi khi một trong hai khòm xuống lấy đồ. “Nay ăn món gì á.” Nó hỏi. “Cá kho với canh chua.” Cô em gái tên Nhi trả lời. “Ngon à nha. Mợ năm nay không về ăn cơm hả.” Nó bước tới sống chén lấy chén đũa, thuận tiện bới cơm rồi hỏi. “Nay mẹ có